BREAKING NEWS

Thứ Ba, 18 tháng 10, 2016

Kiều Kiều Ỷ Thiên - Chương 1: Xuyên qua Ỷ Thiên​

Trương Vô Kỵ (không phải nhân vật chính trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung), là một công dân Trung Quốc bình thường sinh năm 1994 tại một thị trấn nhỏ phồn vinh phía nam Trung Quốc. Thân cao 1m78, anh tuấn đẹp trai, hiện đang học cấp 3, chuẩn bị tham gia thi vào trường đại học.

Vì sao kêu Trương Vô Kỵ? Bởi vì đời đời đều họ Trương, cha họ Trương, chính hắn tự nhiên cũng theo họ Trương.

Vậy tại sao lại đặt Vô Kỵ? Chẳng lẽ năm đó cha Trương Vô Kỵ đọc tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung mà đặt cho con trai hắn cái tên này?

Theo Vô Kỵ lý giải đối với cha mình, nếu như ông ấy xem qua Ỷ Thiên Đồ Long Ký sẽ tuyệt đối không đặt cho mình cái tên này. Phiền toái chính là, lão cha hắn chưa có xem qua Ỷ Thiên Đồ Long Ký, hơn nữa Trương Vô Kỵ ngày sinh tháng đẻ không tốt. Mẹ hắn mời thầy tướng số về có nói Trương Vô Kỵ năm mười tám tuồi sẽ có đại kiếp nạn. Cha hắn vừa nghe xong, không tin vào mê tín dị đoan, liền đặt cho hắn cái tên Trương Vô Kỵ, ý là “Không kiêng kỵ gì hết”!

“Móa nó, hết thi thử lần này tới lần khác, thật là quá nhàm chán đi mà!”. Trương Vô Kỵ đem bài thi thử nộp rồi liền rời phòng thi.

Đối với Trương Vô Kỵ mà nói, những bài thi này hắn đã làm quá nhiều thành thói quen rồi. Lần nào thi thử hắn cũng không làm đến nơi đến chối, làm xong lười đi kiểm tra, làm xong nộp lên, mau sớm rời địa phương làm người ta chán ghét này. Bất quá sau mỗi lần nhận kết quả thi thử, Trương Vô Kỵ đều bị lão sư phê bình bời vì hắn luôn kém vài điểm là đạt tới hoàn mỹ. Lão sư tuyệt đối không tin Trương Vô Kỵ không biết làm, mà hoàn toàn là làm qua loa, không có kiểm tra kĩ kết quả.

Vẻ mặt Trương Vô Kỵ cũng là chẳng cần thiết, bởi vì những lỗi sai trong bài thi căn bản không phải là hắn sơ ý, mà là cố ý gây nên. Bởi vì đối với hắn, có một chút khuyết điểm mới là hoàn mỹ.

Trương Vô Kỵ chạy tới một nhà sách bên cạnh trường học, bây giờ tiểu thuyết càng ngày càng không có ý tứ, cái gì huyền huyễn, tu chân… thật là vớ vẩn. Trương Vô Kỵ thời cấp 2 thích nhất là đọc tiểu thuyết của Cổ Long, có trinh thám lại hương diễm, hơn nữa tràn ngập sức tưởng tượng. Tiểu thuyết Cổ Long xem hết rồi, liền xem qua Kim Dung, lại càng không thể dừng lại được. Nhưng tiểu thuyết Kim Dung thật là quá ít, 15 bộ trong một tuần đều xem xong rồi. Cảm thấy chưa đủ, vì thế lại tới nhà sách để tìm kiếm tiểu thuyết mới.

Kỳ thật khi tiến vào cấp 3, Trương Vô Kỵ đã rất ít đi nhà sách tìm tiểu thuyết, học tập thời gian này thật sự có chút khẩn trương, thứ hai là không có tác phẩm nào làm hắn yêu thích. Xem tiểu thuyết như vậy không bằng chơi trò “Kiếm Tiên” và “Hiên Viên Kiếm”.

Trương Vô Kỵ tại nhà sách lật xem một chút, không nghĩ tới một quyển “Cùng Yêu Đồng Hành” hấp dẫn hắn! Nhìn một chút liền mê mẩn.

Điện thoại di động đột nhiên kêu lên, là Anh ngữ lão sư Hạ Như Lam. Trương Vô Kỵ lúc này trong lòng một trận vui sướng.

“Vô Kỵ, anh đã đi đâu vậy? Như thế nào không thấy anh trong phòng thi?” Hạ Như Lam khẩu khí một điểm không giống một lão sư trách cứ, giống như là tình nhân làm nũng vậy.

“Anh nộp bài thi sớm, hiện tại phía ngoài trường học”. Trương Vô Kỵ một bên liếc tiểu tuyết, một bên trả lời.

“Anh nộp bài thi xong sao không tới tìm em? Có phải hay không đi tìm nữ nhân khác hội ước?” Hạ Như Lam hờn dỗi thầm oán.

“Nào có, em đừng oan uổng anh mà!” Trương Vô Kỵ nói: “Anh chỉ sợ ảnh hưởng tới công tác của em thôi!”

“Đừng nói nhiều nữa, em tan tầm rồi. Em vừa đặt chỗ cũ tại khách sạn Hawai rồi đó! Anh nhanh chút tới đi, mình cùng nhau ăn cơm rồi nghỉ trưa!” Hạ Như Lam hưng phấn nói.

Trương Vô Kỵ vừa nghĩ tới thân thể tuyệt vời của Hạ Như Lam kia, nhất thời con cặc liền cứng ngắc. Xoay người liền rời khỏi nhà sách.

“Này tiểu tử! Ngươi lấy sách mà chưa giao tiền a!” Lão bản nhà sách liền la lên.

“A! Thực xin lỗi, sách này cháu mượn.” Trương Vô Kỵ nói.

Lão bản đem sách cầm tới, viết vào một tờ giấy phía sau quyển sách ngày hôm nay. Sau đó lại viết vào sổ đăng ký rồi nói: “Tiền đặt cọc 20 nguyên, mỗi ngày ngũ mao tiền thuê”.

Trương Vô Kỵ nộp 20 nguyên tiền đặt cọc, liền đem sách lấy đi, tới ven đường gọi một chiếc taxi, trực tiếp chạy tới tửu điểm Hawai.

Ngồi trong xe, Trương Vô Kỵ không có mở tiểu thuyết ra xem bởi vì đọc sách trên xe sẽ làm đầu óc hắn choáng váng, rất khó chịu. Trương Vô Kỵ nhìn cảnh sắc hai bên đường, trung học ba năm đi qua, trên con đường này hết thảy hắn đã quen thuộc. Mà chính tại trên con đường này, Trương Vô Kỵ đã kết giao với bạn gái của hắn bây giờ, Hạ Như Lam.

Trương Vô Kỵ khi vừa mới lên cấp 3 năm học đầu tiên, Hạ Như Lam cũng mới tốt nghiệp trường đại học, đảm nhiệm lão sư Anh ngữ. Năm đó Trương Vô Kỵ 15 tuổi, Hạ Như Lam 21 tuổi. Khi Hạ Như Lam đến, làm cho nam sinh cùng với các nam lão sư đã kết hôn hoặc chưa lập gia đình đều phải căng thẳng hạ thể ít nhất một lần. Hạ Như Lan vào trường, liền được công nhận là mỹ nữ đẹp nhất. Nếu đơn giản dùng hoa hậu giảng đường để so sánh, quả thực chính là vũ nhục nhan sắc của nàng.

Một mỹ nữ siêu cấp vô địch, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nổ bánh như thế nào lại thích một nam sinh so với nàng kém tới 6 tuổi?

Chuyện này đương nhiên phải có nguyên nhân của nó. Trong một màn đêm mùa đông rét lạnh, trên bầu trời bay xuống những bông tuyết. Lớp tự học buổi tối đã tan học một giờ, Trương Vô Kỵ vẫn còn tiếp tục ôn tập bài vở. Cho tới khi trường học tắt đèn, hắn mới nhớ tới thời gian không còn sớm, phải về ký túc xá. Đương lúc đứng dậy, cái bụng của hắn réo vang biểu tình. Đói bụng, nhà ăn của trường học cũng đóng cửa. Thừa dịp cồng trường còn nửa giờ nữa đóng cửa, Trương Vô Kỵ liền hướng tới dãy quán nướng phía trước cồng trường. Bình thường không có việc gì hắn liền tới dãy quán gọi một chiếc cánh gà nướng thật to, vừa thơm vừa cay, đặc biệt mỹ vị. Bạn bè cùng phòng hắn cùng đều thích tới đây ăn cánh gà nướng, rất nhiều đồng học trong nhà không giàu có, mà nhà giàu có thì cũng không nhất thiết được cấp nhiều tiền tiêu vặt. Cho nên phần lớn đồng học đều chọn món cánh gà này làm đồ ăn vặt hàng ngày vì nó khá rẻ.

Buổi tối hôm đó tuyết rơi, hơn nữa cũng đã khá muộn, thậm chí trên đường phố có rất ít người đi lại. Trương Vô Kỵ rất lo lắng các quán nướng đã đóng cửa sớm. Nhưng may mắn còn một quán vẫn còn mở hàng, lão bản của quán “Quán nướng Ngũ Gia” này thực sự là làm ăn rất được nha. Hơn nữa đây cũng là quán nướng ngon nhất cả dãy quán nướng.

Tại thời điểm Trương Vô Kỵ tiến tới, hắn phát hiện có một người chờ đợi cánh gà nướng, mà người này lại chính là vị kinh thiên thiên tư quốc sắc mỹ nữ Hạ Như Lam.

Trương Vô Kỵ đã nhận thức nàng, những cũng không dám gọi nàng, thậm chí còn định xoay người rời đi. Không nghĩ tới Hạ Như Lam lại nhận ra được hắn: “Trương Vô Kỵ!? Người cũng tới ăn đồ nướng a?”

“Đúng vậy, Hạ lão sư” Trương Vô Kỵ đáp lại, cũng hướng tới lão bản gọi một xuất cánh gà nướng.

“Nơi này cánh gà nướng thật ngon! Ngươi nhất định là tự học buổi tối đến bây giờ a!” Hạ Như Lam nói.

“Lão sư ngươi sao trễ như vậy mới tới đây?” Trương Vô Kỵ hỏi.

Hạ Như Lam nghịch ngơm nói: “Ta là hơi đói bụng, nhà ăn trong trường lại đóng cửa! Chỉ còn cách mạo hiểm đêm tuyết đi ra đây tìm ăn. Ngươi sẽ không cảm thấy lão sư là một tiểu miêu thèm ăn chứ?”

“Không có a! Ta cũng mỗi lúc trời tối cũng đều ra đây ăn! Không tin ngươi hỏi lão bản” Trương Vô Kỵ nhìn Hạ Như Lam cởi mở như vậy, cảm giác liền không có áp lực nữa, cũng vui vẻ đáp lại.

Kỳ thật Hạ Như Lam không có nhiều bằng hữu lắm, có thể cùng nàng nói chuyện lại càng không nhiều. Kỳ thật mỹ nữ đều như vậy, càng là nữ nhân xinh đẹp, càng là như thế. Nữ nhân quá xinh đẹp, những nữ nhân khác sẽ bài xính, bởi vậy khuê mạt hoặc tỷ muội đều rất ít. Còn về nam nhân, trừ phi đặc biệt có tài hoa và tự tin, bằng không đều đứng trước nữ nhân xinh đẹp mà cảm thấy tự ti, đừng nói chủ động cùng mỹ nữ kết giao. Bởi vậy Hạ Như Lam thật ra rất cô độc đấy, hơn nữa nàng mới tới, căn bản không biết nhiều bằng hữu.

“Kỳ thật ta cũng vậy, mỗi ngày đều đến ăn…” Hạ Như Lam nhỏ giọng sáng láng nói một câu.

“Hả? Vậy tại sao ta không trông thấy lão sư nhỉ?” Trương Vô Kỵ tò mò hỏi.

“Bởi vì các ngươi đều ở đây, nên ta làm lão sư ngượng ngùng không dám đi ra a. Cho nên ta bảo lão bản lưu cho ta một cái, đợi tới lúc các ngươi trở về ký túc xá ta mới ra ngoài cầm! Không tin ngươi có thể hỏi lão bản!” Hạ Như Lam đồng dạng nói một câu “Không tin ngươi có thể nỏi lão bản”, điều này làm cho Trương Vô Kỵ càng cảm thấy thân thiết.

Lão bản phía sau mỉm cười, kỳ thật được khách hàng ca ngợi chính là sự tưởng thưởng và cổ vũ lớn nhất.

Trương Vô Kỵ mở rộng mắt mà nhìn lão bản : “Khó trách có mấy lần ta ra chậm, rõ ràng nhìn thấy còn một cái cánh gà, lão bản ngươi cũng không bán cho ta! Nguyên lai là lưu lại cho lão sư a!”

“Ha ha, ai bảo ngươi không dự định chuyện này!” Hạ Như Lam mỉm cười đắc ý nói.

“Lão bản, về sau ta cũng muốn dự định, ngươi mỗi lúc trời tối đều giữ cho ta” Trương Vô Kỵ không cam lòng yếu thế nói.

“Được thôi, tiểu tử, có lời này của ngươi, ta khẳng định mỗi lúc trở tối đều lưu cho ngươi một cái!” Lão bản vui vẻ, nói: “Kỳ thật a, hai người các ngươi là khách trung thành nhất của ta, cơ hồ mỗi ngày đều đến quán ta. Hạ lão sư, cánh gà của ngươi xong rồi đây!” Nói xong, đem cánh gà thơm ngào ngạt đưa cho Hạ Như Lam.

“Tốt, cám ơn lão bản!” Hạ Như Lam nói xong, theo ví tiền móc ra 10 đồng tiền nướng đưa cho lão bản “Lão bản, không cần trả tiền thừa, ta trả luôn hai phần”.

“Lão sư, không được! Làm sao có thể để ngươi mời khách! Để ta trả cho” Trương Vô Kỵ cũng lấy ví móc ra mười đồng tiền đưa cho lão bản “Lão bản, ngươi không thể thu tiền lão sư ta”

“Trương Vô Kỵ đồng học, lão sư có tiền lương, cho nên mời khách là bình thường”

“Không, hiếu kính lão sư mới là bồn phận của đệ tử. Cánh gà nướng này không nhiều tiền, một phần ta vẫn có thể mời được!”

Ngay tại thời điểm hai người tranh chấp, lão bản lại cười ha hả đem tiền của hai người đẩy về, nói: “Các người đừng cái cọ nữa, hôm nay ta mời khách, các ngươi yên tâm ăn!”.

“Lão bản, ngươi…” Hạ Như Lam cùng Trương Vô Kỵ đều giật mình nhìn lão bản.

Lão bản mỉm cười nói: “Kỳ thật tối nay quan ta cũng không có mấy khách tới ăn. Nhưng ta nghĩ thế nào cũng sẽ có hai cái tiểu miêu ham ăn tới đây, nên vẫn cố mở cửa cho tới bây giờ. Các ngươi đều là khách quen cũ, mỗi ngày đều ăn, hôm nay ta đặc biệt tặng cho các ngươi! Không cần phải tranh cãi nữa, còn tranh cãi nữa về sau ta sẽ không để phần cánh gà cho các ngươi nữa!”

“Cám ơn lão bản!” Hạ Như Lam cùng Trương Vô Kỵ đều cảm động, đồng thời cùng nhau nói một tiếng cảm ơn

“Lão bản, ngươi thật sự là cực kỳ tốt bụng a!” Hạ Như Lam cầm lấy cánh gà, đồng thời mỉm cười với Trương Vô Kỵ một cái, xoay người rời đi. Một sát ná kia, Trương Vô Kỵ cảm thấy Hạ Như Lam thật xinh đẹp, hơn nữa tại lúc nàng cười, bầu trời lạnh lẽo như có một tia nắng ấm áp vậy.

Cứ như một thói quen, hàng ngày Trương Vô Kỵ đều gặp mặt Hạ Như Lam tại quán cánh gà nướng. Không biết từ lúc nào, hai người đã yêu nhau.

Sau mỗi lần Hạ Như Lam cùng Trương Vô Kỵ âu yếm nhau, nàng thường hỏi một câu: “Anh yêu em từ khi nào vậy?”

Trương Vô Kỵ không chút do dự mà trả lời ngay: “Ngay tại cái buổi tối tuyết rơi đó, ngay tại lúc em cầm cánh gà nướng rồi cưới với anh! Lúc ấy anh cảm giác như không gian đều đình chỉ, tuyết từ trên trời bay xuống đều đọng lại…”

Trương Vô Kỵ ngồi trong xe taxi, hồi tưởng lại cái buổi tối tuyệt vời đó, không nhịn được mà mỉm cười. Xác thực, đó là một kỷ niệm trân quý vô giá của hắn.

Ngay tại lúc Trương Vô Kỵ tiếp tục hồi tưởng về buổi đêm tuyệt vời đó đột nhiên lái xe hô to môt tiếng “Ah!”

Trương Vô Kỵ kinh hãi, không kịp lấy lại phản xạ của mình, lái xe một bên hô lên: “Đụ má không thắng được xe, phía trước có hố to!”

Cho tới khi Trương Vô Kỵ tỉnh hồn lại, chỉ thấy xe đã hướng tới gần miệng hố to. Xe taxi “Loảng xoảng! Đương” một tiếng rồi rơi vào trong đó!

Trương Vô Kỵ kinh hồn không thôi, mọi người gần đây đồn 2012 là ngày tận thế. Trương Vô Kỵ vẫn cho rằng tin đồn này thật nhảm nhí, không nghĩ tới lúc này đây lại chính mình gặp được.

Không nên hốt hoảng, phải bình tĩnh, đầu tiên phải cuộn mình lại để bảo hộ thân thể, sau đó dùng hai tay ôm lấy đầu, co rút người lại thành một khối.

Thời điểm Trương Vô Kỵ nghĩ mình sẽ rơi xuống đất nhưng một lúc lâu sau vẫn không hề thấy đáy hố.

“Xong rồi! Chẳng lẽ mình rơi xuống hố không đáy?!” Trương Vô Kỵ trong lòng đầy khủng hoảng, tuyệt vọng, bi ai…

Trương Vô Kỵ cảm giác tốc độ rơi xuống của mình ngày càng nhanh, hắn cảm giác tựa như tốc độ ánh sáng vậy.

Hạ xuống tốc độ thật sự quá nhanh, khiến cho thân thể hắn cơ hồ mất đi tri giác, sau đó hắn trực tiếp hôn mê, bất tỉnh nhân sự…

Share this:

Đăng nhận xét

 
Copyright © 2014 KÊNH GIẢI TRÍ 18+. Designed by OddThemes